Thất bại cảm xúc nhất mà tôi từng chứng kiến ở Huni không phải là khi KOO Tigers hạ gục Fnatic ở CKTG 2015, hoặc cũng có khi là lúc Cloud 9 chặn đứng giấc mơ đi CKTG của Immortals vào năm 2016, hay khi Samsung Galaxy phế truất vương triều của SKT bằng một chiến thắng 3-0 tại CKTG 2017. Mà đó là thất bại ở ván đấu cuối cùng của Clutch Gaming trước Team Liquid vào chính LCS Mùa Hè năm nay. Trong những lần kể trên, có lẽ đây là thất bại nhẹ nhàng nhất: CG vẫn có thể đi đến CKTG bằng chiếc vé thứ ba của khu vực Bắc Mỹ. Nhưng đó là lần đầu tiên, chứ không phải những lần khác, tôi chứng kiến Huni thực sự khóc, khóc nức nở ngay trên sóng.
Chúng ta đều biết hình ảnh ấy: mắt nhắm nghiền, tay che mặt, như thể đang kiềm nén tiếng khóc của bản thân, như thể đang kiềm ném những lời mà mình không nên nói ra. Chẳng ai làm điều đó tốt hơn Huni đâu, thật đấy. Năm 2015, cậu ấy đến đây với không một chút vốn Tiếng Anh, nhưng rồi cơ thể cậu đã truyền tải đủ tất cả những gì mà lời nói không thể làm được, từ những điệu cười, những cú lắc vai mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên mạng. Giờ đã là 2019, và Huni đã thay đổi rất nhiều. cậu ấy không cần nhờ Reignover dịch hộ nữa, và vốn Tiếng Anh của Huni còn thậm chí đã đủ tốt để có thể phiên dịch giúp cho người đồng đội của mình là Lira. Dù vậy, đôi khi lời nói vẫn là không đủ để bộc lộ cảm xúc trong cậu, và khi đó, bạn sẽ phải đọc cảm xúc của Huni chỉ thông qua ngôn ngữ hình thể mà thôi. Đó là khi chúng ta, cũng như đồng đội của cậu ấy, chỉ biết đứng nhìn bất lực khi Huni òa khóc sau thất bại.
Trong nhiều năm, sự nghiệp của Huni đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm. Từ Châu Âu sang Immortals, cho đến khi quay về Hàn Quốc để đầu quân cho đội tuyển Liên Minh Huyền Thoại vĩ đại nhất mọi thời đại. Nhưng trớ trêu thay: Khi Huni càng lên cao, thì chúng ta lại càng nghi hoặc cậu ấy. Để rồi đến một lúc nào đó, chúng ta chợt ngừng bàn luận về những thành công, những thăng tiến của cậu ấy, mà thay vào đó là theo dõi xem chừng nào thì Huni hết thời. Chúng ta chỉ trích cậu ấy: cậu ấy đã không đưa được IMT đến CKTG, cậu ấy cũng không thể có cúp Thế Giới ngay cả khi trong đội hình SKT, và cậu ấy cũng chẳng đi được đến đâu với Echo Fox. Cuối cùng thì mọi thứ vẫn chỉ là số không tròn trĩnh. Nói cách khác, có một câu nói rất hay dành cho Huni là “Tiềm năng như một lời hứa sẽ hủy hoại bạn”.
Khi nói về sự nghiệp của Huni, chúng ta chỉ nói về những câu chuyện cổ tích. Những thứ chẳng bao giờ trở thành sự thật – như việc SKT chiến thắng ở CKTG 2017 (và sống hạnh phúc mãi mãi về sau) – hay là về việc Huni sẽ trở thành một ngôi sao hết thời ở LCS như thế nào. Nhưng giờ là 2019, và nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích ấy không phải Huni nữa, mà là Clutch. Từ vị trí thứ 9 của Giải Mùa Xuân, cho đến playoff mùa hè. Đó là Cody Sun bất tử 7 trận liên tiếp. Đó là Damonte với Qiyana. Đó là Lira cuối cùng cũng đã đặt chân đến CKTG sau suốt 6 năm trời. Họ là đội tuyển đầu tiên không phải Cloud 9 chiến thắng Vòng Loại Khu Vực, kể từ khi thể thức thi đấu này ra đời vào năm 2015.
Trong cả playoff và vòng loại khu vực, CG đã chơi mỗi ván đấu như thể đó là ván đấu cuối cùng của họ: ván đấu cuối cùng mà họ bên nhau, ván đấu cuối cùng của mùa giải, ván đấu cuối cùng của sự nghiệp. Mỗi ván đấu đều là một phép màu, miễn là họ còn chơi, thì nó sẽ không bao giờ tan biến. Tôi tin rằng phép màu đó đã theo CG cho đến những ngày cuối cùng của mùa hè. Nó như thể đã đảo ngược thời gian, khiến Huni lãng quên đi cả những thất bại của cậu trong những năm về trước. Trong lần phỏng vấn cuối cùng với Ovilee, Huni đã hứa chắc rằng cậu sẽ hạ gục Khan và Clid, để chứng minh bản thân vẫn là người đi đường trên số một trên thế giới. Trong những khoảnh khắc ấy, đó như thể là bóng ma của FNC Huni vừa trở về vậy.
Tôi không rõ là tính trẻ trâu của Huni những ngày trước là do diễn xuất, hay là do cậu ấy thực sự bị ám ảnh bởi kì vọng của chúng ta khi cậu ấy ra mắt vào năm 2015. Lúc đó, cậu ấy là một thực tập sinh trẻ của Samsung, được tiếp xúc với Fnatic bằng cách bón hành cho bọn họ trong một trận đấu tập. Huni ngày đó biết rằng cậu ta sẽ trở thành người chơi số một trên thế giới một ngày nào đó, miễn là có ai đó đến và trao cho cậu cơ hội. Tinh thần đó như đã sống dậy với Clutch Gaming. Họ biết vị trí của họ, và tin rằng vị trí đó là ở trên đỉnh. “Tôi biết chúng ta là đội tuyển mạnh nhất NA,” Damonte đã tự tin tuyên bố với những đồng đội của mình ở Detroit (địa điểm diễn ra trận bán kết). “Chúng ta xứng đang được đi CKTG. Tôi tin vào điều đó. Chúng ta làm được.”
Tiềm năng là một phép màu có thể biến quả bí ngô thành cỗ xe ngựa. Nhưng một lúc nào đó, nó sẽ biến mất. Nhưng dù chúng ta có nghĩ rằng Huni không còn tiềm năng đi chăng nữa, CKTG lần này vẫn sẽ là một cơ hội để cậu ấy cùng CG chứng minh rằng phép màu luôn hiện hữu. Họ đã đi xa hơn tất cả những gì chúng ta tưởng tượng, và con đường của họ vẫn còn đang trải ra trước mắt.Trước đây, tôi đã từng mường tượng Cloud 9 như thế này trong đầu: họ là một đội tuyển đặt tình bạn lên hàng đầu, thoải mái, như thể chơi game là một thú vui chứ không phải là một công việc.
Trong những tổ chức kì cựu đã tham gia LCS, C9 cứ như thể là một cậu em út vậy: tự tin, liều lĩnh, và luôn có được hướng đi riêng cho mình. Nếu không đến được bằng cửa chính, họ sẽ đi qua cửa phụ là vòng loại khu vực. Khi Clutch giành chiếc vé cuối cùng đến CKTG năm nay, tôi đã nhận ra đó là một C9 hoàn hảo. Họ như được bảo hộ bởi một đấng toàn năng nào đó, cho phép họ lật ngược tình thế hết lần này đến lần khác: vui vẻ, tin tưởng lẫn nhau, và chiến thắng trong tình thế hiểm nghèo. Mọi thứ!
Đôi lúc có cảm tưởng như C9 đã ký một giao kèo với quỷ dữ: Miễn là chúng ta không đặt kì vọng vào họ, họ sẽ thành công. Miễn là chúng ta không nghĩ đến việc C9 sẽ trở thành đội tuyển được yêu thích nhất, họ sẽ mãi mãi được yêu thích như một kẻ yếu thế. Chỉ cần còn có Sneaky trong đội hình, thì dù có trải qua bao nhiêu đội hình đi chăng nữa, họ vẫn sẽ sống khỏe. Miễn là chúng ta không nhắc về việc Jensen sẽ đem đến chức vô địch LCS cho C9, có lẽ họ đã có trong tay chức vô địch thứ hai rồi. Và miễn là họ không thắng giải quốc nội, họ sẽ là người nắm giữ hi vọng cuối cùng cho NA trên đấu trường quốc tế.
Hoặc là có thể chẳng có giao kèo nào cả. Đó chỉ là cách mà họ kiểm soát sự kì vọng được đặt trên vai mình. Dù sao đi chăng nữa, kì vọng dễ nhất là chẳng có một kì vọng nào cả. Họ như thể là Wile E. Coyote (một nhân vật hoạt hình) ấy, nó sẽ bay được miễn là nó nghĩ rằng chân nó vẫn còn đang đặt trên mặt đất. Nếu nó nhìn xuống, nó sẽ rơi xuống và sấp mặt ngay lập tức.
Tôi đã mất hàng năm trời để suy nghĩ xem họ đã kiểm soát sự nghi hoặc bản thân đè nặng lên họ như thế nào. Bạn không thể để bản thân suy nghĩ quá nhiều về những gì bạn sẽ đạt được, hoặc những kì vọng mà người khác đặt lên bạn. Cứ nhắm mắt lại và bước đi. Như thể đôi chân bạn đang đặt trên mặt đất vậy, dù bên dưới bạn chẳng có gì cả.
Reapered cũng đã từng phát biểu trước đội tuyển của mình vào năm ngoái, rằng “Thường thì tôi sẽ nói những thứ như ‘đây là cơ hội cả đời, các bạn có thể làm nên lịch sử, các bạn có thể trở thành những huyền thoại,…’ nhưng không, lần này thì khác. Đừng quan tâm gì cả. Đừng đặt bất cứ thứ gì lên vai mình.”
Đó là gánh nặng trên vai đội tuyển cuối cùng của NA ở CKTG. Đừng nhìn xuống, đừng nhận ra rằng bạn đã đi được bao xa. Nếu làm thế, bạn sẽ rơi xuống.
Trong năm 2019, gánh nặng trên vai C9 dường như sẽ nặng nề hơn bao giờ hết. Họ không còn là niềm hi vọng cuối cùng của NA nữa. Họ bị rơi vào một trong những bản đấu khó nhằn nhất, và chúng ta thì vẫn tự nhủ với nhau rằng “C9 chắc sẽ vượt qua vòng bảng”. Nếu may mắn lặp lại quá nhiều lần, nó sẽ dần trở thành một nghĩa vụ. Phần mê tín trong tôi tự nhủ rằng tôi nên nói ít lại nếu muốn C9 đi tiếp. Nó nói rằng hãy tập đi trước khi nghĩ đến chuyện chạy nhảy. Nó nói rằng, hãy cứ nhắm mắt lại, và giả vờ rằng đó chỉ là một ván đấu, rồi một ván đấu nữa, rồi một ván đấu nữa, và khi tất cả chúng ta đều không hề hay biết, họ sẽ bước đến trận chung kết.
Mọi người đều biết rằng Team Liquid có trong đội hình của họ hai nhà vô địch thế giới. Nhưng điều mà có lẽ nhiều người không nhận ra đó là số nhà vô địch thế giới trong đội hình họ bằng với SKT ở hiện tại, và đứng thứ nhì CKTG lần này (sau IG vì họ giữ nguyên gần như cả đội hình). Và điều này khiến chúng ta có cảm giác như họ đang ăn gian vậy – họ không phải là một đội tuyển chiến thắng bằng nỗ lực, họ đơn giản là sinh ra để chiến thắng.
Khi nói về Clutch, chúng ta nói về những phép màu. Những phép màu đã đưa họ đến CKTG dù gặp vô vàn chông gai. Khi nói về C9, chúng ta nói về những nghịch lý, về cách mà họ tiến xa ở CKTG. Nhưng khi nói về TL, chúng ta chỉ nói về những câu chuyện bên lề của họ thay vì chính họ. Chúng ta sẽ nói về IMT bị từ chối nhượng quyền, Impact trở thành tuyển thủ quốc nội, TSM sa thải Doublelift, và cái túi khổng lồ của Steve. Chúng ta nói về những thành công của TL rằng: Ai mà chẳng thắng nếu có đội hình đấy chứ? Khi đối đầu với TL, chẳng có bất ngờ gì cả. Chúng ta không xem TL chơi game để mong rằng họ chạm đến một cột mốc cao hơn nào cả. Đó là điều chúng ta nên lo sợ, rằng TL đã là cột mốc cuối cùng.
Trong màn pháo giấy ăn mừng trận chung kết ở Detroit, Xmithie như thể một người mộng du vậy. Trên đường tiến ra chỗ nhận cúp, anh ấy liên tục nhìn về phía ánh đèn trên trần nhà và gãi đầu, như thể đang cố đánh thức mình. “Chẳng có tí cảm giác gì là đã mình đã thắng nhỉ,” anh ấy nói với CoreJJ, bằng một giọng điệu đầy lo lắng. Sau đó, anh ấy chia sẻ rằng, “cảm giác lúc đó, nó không hào hứng như những chức vô địch khác. Tôi không hề cảm thấy cồn cào.” Vì sao lại cảm thấy cồn cào chứ? Bởi đối với TL, đó chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi. Chiến thắng ở giải quốc nội dường như chỉ là một cách để làm nóng trước thềm CKTG. Nếu thất bại, họ sẽ tiếp tục trở thành một kẻ giả dối như tất cả những kẻ giả dối trước đây, hứa với chúng ta về một danh hiệu nhưng luôn ra về tay trắng. Nhưng nếu họ thành công, họ sẽ mãi mãi trở thành những huyền thoại, đúng như những gì họ được sinh ra để trở thành.